Lời thì như vậy, nhưng giọng còn tệ hơn nữa. Năm mươi năm trước, một đứa nhỏ 10 tuổi làm việc trong một xưởng ở Naples. Bà Georgette Leblanc đã khen chị Marie và lời khen đó đã thay đổi hẳn người đàn bà đó.
Và khi ông đọc, sống lại những ngày tươi sáng rực rỡ, bây giờ đã tan như mây khói, cả hai đều rơi lệ. Nhiều khi đói quá, được ít nho lót lòng chàng mừng lắm. Trong bài đầy những câu tươi tựa hoa, như những câu này:
Như vậy trong nhiều năm. Mình thuyết giáo đã lâu rồi mà sao còn dở vậy? Thì mình cứ nói tự nhiên, dùng ngôn ngữ của mọi người có hơn không? Nếu mình đọc bài đó ra, thì sẽ tai hại cho mình lắm đa!. Nào "lấy làm quý hóa lắm", nào "mang ơn ông vô cùng").
Bạn thử xét xem có thành công được không? 1- Phòng kế toán sai một nhân viên lại nhà sáu ông khách hàng đó, và không úp mở gì hết, nói phắt ngay là đến để "thâu số tiền mà khách hàng thiếu của hãng từ lâu". (Những hàng chữ trong dấu ngoặc đơn là cảm tưởng của tôi trong khi đọc). Cuối bữa, đích thân anh dâng khách một món tráng miệng thiệt ngon.
Trước khi chỉ trích ai, bạn hãy tự thú nhận những khuyết điểm của bạn đã". Một lần tôi chạy lại bảo một người lính rằng có đám cháy, nhưng người đó uể oải trả lời rằng đám cháy không phải ở trong khu của y. - Tại sao để chó chạy như vậy, không có xích, cũng không có đai mõm gì hết? Không biết rằng điều đó cấm sao?
Catherine, Hoàng hậu nước Nga, không chịu đọc những thư mà ngoài không đề: "Hoàng đế ngự lâm". Cận thần có người can gián Hoàng đế vì lẽ không được "môn đăng hộ đối". Sau khi cưới, nhà tôi cần kiệm từng đồng và làm ăn cho vốn tôi sinh sôi nảy nở.
Được một lúc, bà ta nói rằng vài người hàng xóm đã cho mắc điện vào chuồng gà và thấy kết quả mỹ mãn. Lát nữa ra đường bạn sẽ gặp nó. Những lời khuyến khích của bà thay đổi hẳn đời đứa nhỏ.
- Nhiệt độ trong xưởng ư? Khoảng chừng 24 độ chứ gì? - Dạ, ông cộng 22 độ với 24 độ, ông sẽ được là 46 độ. Tất cả những người am hiểu vấn đề đều đồng thanh nhận rằng cần phải có sự hòa hợp trong lúc ái ân. Vì vậy khi đi câu, tôi không nghĩ đến cái tôi thích mà chỉ nghĩ đến cái mà cá thích thôi.
Cái đó cũng đáng kể, phải không, ông?". Tôi bắt đầu khoe căn tôi ở đẹp, tôi thích ở đó lắm, tôi không tiếc lời khen. Không có một người nào nghe những lời đó mà giận dữ được!
Các bạn nhận thấy rằng ông Chalif khi bắt đầu câu chuyện không hề nói tới thướng đạo sinh, tới cuộc du lịch hoặc tới mục đích của ông. Mà người bán hàng nào giúp chúng ta giải quyết được những cái đó, chỉ cho ta hiểu rằng mua hàng của họ, hoặc để cho họ giúp thì chúng ta sẽ đỡ tốn tiền, đỡ mệt nhọc, khỏi buồn bực, khỏi đau, có tương lai vững vàng, thì kẻ đó không ép uổng chúng ta mà sẽ làm cho chúng ta tin và như vậy chúng ta sẽ mua! Còn như tôi, tôi vẫn nghĩ rằng kiểu của tôi tốt, và nếu ông để cho tôi làm theo kiểu đó, thì tất nhiên tôi cũng phải gánh lấy hết cả trách nhiệm".