Bạn không cần phải nói chuyện cứ như là một cái máy đánh bóng (apple polisher) vậy. Nhưng nếu đã ngồi yên vị ở đó rồi thì hãy nhớ lời khuyên này của tôi: Càng ít lời càng tốt. Nghĩ đến điều này tôi trở nên dứt khoát và mạnh mẽ hẳn.
Trong những chương trình của tôi trên truyền hình, tôi đã trò chuyện với rất nhiều người nổi tiếng ở mọi lĩnh vực. Thế nên trong suốt bậc trung học, chúng ta thường được xem các tranh ảnh minh họa trong những bài giảng. Không may hầm mỏ bị sập.
Những thói xấu, những điều không tốt trong cuộc sống qua óc hài hước của Rickles đều tạo nên những trận cười nghiêng ngả. Tại sao thầy không kiểm tra lại sự việc? Đó là một trong những lý do chính mà tổng thống Clinton lúc còn đương nhiệm xuất hiện trên đài truyền hình MTV.
Vấn đề nào cũng có hai mặt của nó. Tổ chức này thường thích đưa ra những vấn đề tranh luận thú vị đề cập đến cuộc sống con người, khuyến khích sự động não và tư duy logic. Một triệu phú sinh ra đã có dị tật hàm ếch và vốn dĩ xưa kia chỉ là một anh bán hàng.
Đó là tấm ảnh của anh. Và có thể các bạn cũng thấy nhiều điều để học cách nói chuyện hay hơn Cách tốt nhất để không lãng phí thời gian? Đừng đi.
Nhưng mục đích của tôi là cố gắng tạo nên một không khí sôi động, xóa đi sự mệt mỏi và nhàm chán. Những nhà doanh nghiệp thực thụ không bao giờ làm như vậy, họ biết quý từng giây từng phút. Một bản tình ca êm đềm, một giai điệu lãng mạn dành cho những trái tim nhạy cảm.
Cậu ấy có một cái đầu hung đỏ trong rất ngầu. Trên bàn chúng tôi chẳng có một bông hoa nào, phía sau cũng không có những bức tranh khổng lồ nào về quang cảnh New York hay Washington làm phông cả. Tôi có dịp ngồi ghế chủ tọa tại hội nghị ở New Orleans về một chủ đề mà chúng ta thường nghe nói vào thập niên 1990: Xa lộ thông tin.
Tôi lên sân khấu và nói trong vòng nửa tiếng. Người ta không thể đánh vần và nhớ nó một cách dễ dàng được. Bạn phải biết nhấn mạnh ưu điểm của món hàng sao cho thuyết phục.
Bắt đầu từ những chuyện thường nhật trong cuộc sống chứ đừng đụng đến đề tài quá hóc búa. Đang bồi hồi với những câu chuyện nhớ về quê hương không sao kể xiết, chợt nhìn thấy ánh đèn sáng rực rỡ từ tòa Nhà Trắng bên kia (bữa tiệc này chúng tôi đã tổ chức ở tòa nhà lịch sử Decatur), thì lúc đó đột nhiên câu chuyện lại hướng về… Nhà Trắng, rồi thì chuyện quốc gia, chuyện quốc tế… Và sau đó? Một cuộc bùng nổ đề tài. Ồ, đúng rồi, quả bóng!
Được nói chuyện với một con người từng trải và có kiến thức rộng như Harry Truman thật thích thú! Mà từ nào cũng chỉ có một âm tiết: Có. Hai là, giọng điệu hùng hồn mạnh mẽ giúp khán giả bừng tỉnh nếu họ thấy buồn ngủ.