Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất. Trơ trọi giữa phố đông. Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu.
Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra. Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền. Ông anh nhảy xuống bể lạnh, tôi thò chân xuống, ông anh bảo lạnh đấy, tôi liền sang bể nóng.
Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh. Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa. Anh họ và chị út ngồi vào bàn.
Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ. Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế. Viết thế đủ chưa nhỉ.
Cậu em thế là tạm biệt rồi. Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình.
Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình. Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình.
Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Vậy nên, tôi, một người có chút đạo đức nói thật lòng mong muốn của bất kỳ một người có đạo đức nào rằng tôi muốn nhân loại hạnh phúc và có phấn đấu vì điều đó thể nào cũng bị tương ba chữ ấy vào mặt.
Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện. Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác. Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ.
Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi. Ra trường bác khao to. Nhưng lại muốn súc tích.
Căn nhà chắc sẽ trầm đi. Mà còn thua trắng về tài năng. khi dần xuất hiện những kẻ trong chúng mày bị giết chết một cách dã man như trong những phim về bọn bệnh hoạn có lẽ chúng mày mới biết đến y đức