Tôi bước vào lớp, hàng chục cặp mắt ngơ ngát hiếu kỳ của lũ trẻ hướng về phía mình, tuy hơi lúng túng nhưng tôi vẫn cố gắng lấy hết bình tĩnh đọc bài "diễn văn" mà tôi đã tập hàng trăm lần trước gương suốt một tuần lễ. Cuộc tranh luận cứ thế diễn ra quyết liệt tưởng chừng không có hồi kết cuối cùng tất cả thống nhất với nhau là sẽ hỏi ý kiến bộ não vì trong cơ thể bộ não là thông thái và chính chắn nhất. Dù tức lắm nhưng tôi không khóc mà "để dành" nước mắt và sức lực để gào lên thật lớn ngay khi ba mẹ vừa về đến nhà.
Cái lão già đáng ghét này càng ngày càng quá đáng, không thèm gọi lại xem ai cho tiền, xài chùa ngon ơ! Mà lỡ gọi lại thì mình không biết làm sao nữa, hôm bữa mới vô tình thấy nick gã online mà đã giật mắt tim, huống gì. Nhưng mình biết làm sao đây, mình không thể cãi lời mẹ được, mình không thể để mẹ buồn thêm nữa, cuộc đời mẹ đã có quá nhiều bất hạnh rồi. Nhưng sau đó nghĩ lại thấy thương ba mẹ và không muốn cô thất vọng, anh tu tỉnh và chỉ biết lao đầu vào học và học, học cho thật say, học để không còn thời gian để buồn nữa.
---> Tình iu như con chó, chạy thì nó đuổi, đuổi thì nó chạy, đứng yên thì nó sủa. Thà đứng lại để suy nghĩ thật kỹ còn hơn là nhắm mắt vội bước một con đường mà bạn không chắc nó sẽ dẫn về đâu. Ghét sự lãng mạn nhưng lại luôn tìm kiếm nguồn cảm hứng từ nó.
Cái ngày mà đơn vị quân ngũ chồng chị đang công tác báo tin về rằng anh đã mất tích trong một trận chiến khốc liệt và ít có cơ may sống sót cũng là ngày bé Bông vừa tròn 2 tháng tuổi, hơn bốn năm đã trôi qua sau cái ngày đó nhưng nỗi đau trong chị dường như chưa bao giờ nguôi. Thì ra đây là Nghĩa Địa Voi, nơi mà những chú voi già cả khi biết mình đã “gần đất, xa trời” đến để trút hơn thở cuối cùng như một tập quán cố hữu của loài voi. Mỗi người làm việc, không thể không suy nghĩ và đòi hỏi cải tiến công việc phải là cơ sở cho mọi suy nghĩ của chúng ta.
- Mày gì? Để tao nói, cả lớp nghe nè, đứa nào muốn uống nước mía thì theo tao nha, tao khao! mắt cứ trào ra, không nói được lời nào, đành cúp máy bất lịch sự. Dù tức lắm nhưng tôi không khóc mà "để dành" nước mắt và sức lực để gào lên thật lớn ngay khi ba mẹ vừa về đến nhà.
Đi đến đầu hẻm bổng chị nghe có tiếng gọi – là bác Năm: “Lụa, chèn đét ơi, chờ mày từ sáng đến giờ, vợ chồng tao có nấu một nồi bánh chưng, nên mang biếu mẹ con mày một cặp ăn lấy thảo, năm mới phát tài nghen!”. Hai tuần nữa là sinh nhật cô ấy, mình phải chuẩn bị từ giờ là vừa, sắp tới bận lắm. Tôi quyết định gọi điện thoại cho chị,.
- A = Atmosphere (không khí). Mỗi ngày trôi qua, tay nghề của Tsugitaro càng thành thạo. Tôi nhận ra một điều rằng, dù là ai nếu bạn tự tin với những gì mình đang có
Có lẽ trong tất cả các dòng họ thì họ nhà Dơ là đông đảo nhất. Dường như số phận luôn quay lưng lại với con, con buồn lắm, chán nản lắm! Nhiều lúc con không còn muốn cố gắng thật nhiều nữa vì con sợ sẽ lại phải đối mặt với sự thất vọng. Không có mục đích thì bạn sẽ làm rối hết mọi việc lên.
- Dạ! Đúng là con đang buồn ạ. - Người con gái đảm đan là người con gái biết nấu thành thạo món Cháo Điện Thoại mỗi ngày. Tôi nhận ra một điều rằng, dù là ai nếu bạn tự tin với những gì mình đang có
Hôm qua sinh nhật cô ấy, hú vía, may mà mình kịp nhắn tin chúc mừng. Nhưng có lẽ cũng chính những điều đó đã khiến cho mọi thứ trở nên quá khắt khe đối với cô, nhất là trong cuộc sống ngày càng phức tạp này. Nhất là mỗi khi con người có dịp đi chơi, mở tiệc hay thậm chí chỉ cần bước chân ra đường, họ đều muốn mình đẹp hơn bình thường nên dùng đủ thứ “vũ khí” để tống khứ Ghét triệt để, nào là Dove, Hazeline, Enchanteur.