Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm. Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp).
Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ. Chẳng có cái gì đập. Người rỗng như không có lực.
Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên. Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ.
Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong. Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được. à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ…
Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật. Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra.
Như một con người từng trải, ông không thở phào nhẹ nhõm Không bắt nạt nổi con gái thì nó bắt nạt chó mèo… Trong lòng thằng con trai nào cũng đầy ức chế và bất mãn. Vậy thôi, bạn sống bình thường.
Tôi về, cũng đỡ in ít. Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành. Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình.
Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. (Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời).
Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch.
Để xem ai nghệ sỹ, ai câu cú hơn nào. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ.