Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên. Dừng lại vẫn là chơi. Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu.
Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường. Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm.
Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về. Đầu tiên định xé cuốn tiếng Pháp nhưng đó là sách mượn. Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh.
Ông sợ những tiếng rơi uất hận ấy sẽ làm vỡ giấc dịu êm hiếm hoi của vợ. Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh.
Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ. Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác. Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây.
Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày. Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi. Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết.
Có thể đó là trạng thái của một kẻ đã thỏa mãn và nhàm chán về dục vọng hoặc một kẻ luôn phải đè nén nó. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi. Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ.
Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó. Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó. Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân.
Hồn nhiên đến đáng sợ. Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.
Tôi không hề phản đối. Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy. Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ.