Pikka On

Anh chàng may mắn và những em hàng xóm

  • #1
  • #2
  • #3
  • Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa. Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong.

    Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt. Tớ không biết và tớ cũng biết. Các cậu bảo: Ấy, tớ thích thế, thích thì đấu tranh, chán thì thôi, hiện sinh mà.

    Dòng họ nhà mình phải rạng danh… Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật. Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm.

    Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó.

    Thậm chí, ông có thể làm vua làm chúa ở đó. Mọi người còn lo cho bác nữa. Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết.

    Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác. Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới. Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé.

    Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà. Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy. Đúng mà cũng không đúng.

    Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu. Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng.

    Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…). Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa. Ta chẳng cảm thấy quái gì cả.

    Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần. Tất nhiên, có lúc người ta sẽ cảm thấy sự đồng điệu với sự thấu suốt kiểu hư vô, sự thấu suốt của dục đã diệt khi người ta có chung trạng thái thấy đời sống mất hứng bên con người. Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap