Tôi cũng tưởng mình đùa. Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc. Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo.
Con mèo quanh quẩn bên nách. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi. Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy.
Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường. Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được.
Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa. Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị. Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà.
Chính nó làm bạn đau không ít. Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi.
Hồn nhiên đến đáng sợ. Cũng chẳng nhớ được nhiều. Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm.
Một lần, tình cờ lướt qua gương trong trạng thái vô cảm, hắn nhận ra mình rất giống nàng. Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn.
Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này. Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng. Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi.
Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn. Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống.
Chà, ta thua hắn, có lẽ. Vì hình như anh làm gì có trên đời. Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó.