Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà. Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ.
Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn. Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất. Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường.
Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi. Bác bạn và bạn thật ra sống đều không phải để trở thành vĩ nhân để đọng lại di tích trên bề mặt lịch sử mà chỉ là sống theo cách mình lựa chọn. Thà tát mình còn hơn.
Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình. Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc. Nên cháu mới dám cãi như thế.
Tôi vẫn không nói lời nào… Lần sau không thế nữa nhé. Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm.
Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận. Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc. Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm.
Như đã nói, độc giả rất lười tìm đọc sản phẩm chưa có thương hiệu. Thực ra bạn biết bác cũng chỉ cảnh cáo rồi sớm muộn cũng thả cho bạn về trong ngày. Lải nhải cũng là chơi.
Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé. Còn bình thường thì họ rất dễ ăn dễ ngủ.
Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó. Hôm qua tao nóng quá.
Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ. Sáng nay 8 giờ bạn dậy. Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết.