Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp. Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này. Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm.
Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt. Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật. Chẳng có gì đáng bực cả.
Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm. Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động.
Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó). Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu.
Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than. Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất. Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng.
Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng. Chỉ biết mình mãi mãi lăn. Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.
Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen. Tất nhiên là trừ chuyện đẻ ra những đứa con giống nhau. Ôi, thói quen của con người.
Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn. Bình thường ở đây là hiểu theo nghĩa lành mạnh. Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực.
Tự do hay không là ở mình. Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc. Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí.
Trong sở thú này, những con vật trở nên hờ hững vì tù túng. Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía. Và thế là đời sống lãng phí.