Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác. Nhưng anh vẫn muốn trả thù em. Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa.
Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Được nói chuyện, được trao đổi. Chả là hôm qua có chuyện.
Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người. Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất. Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối.
Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi. Mặc quần đùi ra đường lạnh.
, bạn theo phản xạ, đoán ngay tiếp theo chắc là …dog Nhưng có vẻ không phải, tự nhiên hắn viết ngoáy đi, một từ gì đó có 4 chữ cái mà bạn đọc mãi không ra. Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn. Hay ông định viết một câu chuyện kêu gọi người ta quyên góp cho vợ ông.
Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại. Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc. Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới.
Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang. Và cô bạn ấy phá lên cười. Tôi rất hay chảy nước mắt.
Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt. Những người sẽ bảo vệ, giúp đỡ anh cũng như anh bảo vệ, giúp đỡ họ. Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó.
Không gì tự nhiên sinh ra. Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa. Ai dẫn đi đâu thì tôi đi…
Nhưng ông anh cứ hỏi nhiệt độ phòng bao nhiêu, làm bằng gỗ gì. Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài. Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé.