Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra. Ta chẳng cảm thấy quái gì cả. Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn.
Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác.
Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết. Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về.
Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua. Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn. Chậc, kể ra dài phết.
Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai. Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh. Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi.
Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng. có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn.
Bác không hài lòng một tí nào. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm. Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi.
Xem xong ông ta nói: 50% đỗ, 50% trượt. Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn. Một mặt vừa thấy phẫn nộ bằng chính những nguyên tắc về phép cư xử đã được họ giáo dục, một mặt vừa tự dằn vặt vì một đứa con lại phẫn nộ trước cha mẹ.
Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn. Hôm qua tao nóng quá.
Thà tát mình còn hơn. Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau.