Bài nói của ông trước công chúng không đầy năm phút nhưng nó khiến người ta nhớ hơn là bài nói dài hai giờ đồng hồ của Edward Everett. Đừng chỉ chú trọng đến bằng cấp. Chúng tôi tin rằng với lòng say mê và kinh nghiệm của mình, anh sẽ làm tốt Ông chủ của bạn tôi đã nói như thế sau khi nhận cậu ấy vào làm việc ở một công ty địa ốc.
Tiếp theo đó là những câu trả lời chỉ với một từ. Tôi đánh giá anh ấy là một con người khá hoàn hảo. Có thể mọi người thấy vậy sẽ đánh giá: Larry King khép nép quá!, nhưng không sao, tôi sẽ bắt chuyện với một ai đó mà.
Một người dẫn chương trình thành công không đồng nghĩa với việc phải nói nhiều về mình! Chương trình Larry King Live không phải dành riêng cho tôi, vì thế, nếu cựu tổng thống Bill Clinton khi tham gia chương trình này hỏi chuyện về tôi trong một giờ đồng hồ thì rắc rối to! Dĩ nhiên tôi sẽ cảm thấy sung sướng, nhưng các sếp của tôi thì sẽ nhăn mặt. Nếu ai hỏi bạn câu này thì bạn sẽ làm gì? Cố gắng nghĩ đến một cái tên. Yếu tố này tối quan trọng và cần thiết.
Chớ nên nhảy ngang xương vào cuộc đối thoại của người khác chỉ vì muốn gây sự chú ý. Lúc bạn đang nói cũng phải biết lắng nghe chính bạn nữa. Hãy hỏi! Tôi đặc biệt khuyến khích bạn nên hỏi những người phỏng vấn.
Anh còn cười đùa về tật nói lắp của mình. Ngày trước gọi dân nô lệ da đen, ngày nay phải dùng là người Mỹ gốc Phi (African American). Những công ty thành công, cũng giống như những con người thành công, thường rất thích nói về những thành tích to lớn của mình.
Percy làm điều này dễ dàng vì đây chính là phong cách của ông. Câu chuyện của người phụ nữ khiến không khí trầm lại. Khi tham dự một bữa tiệc thì lại có vô vàn tình huống, vô vàn đề tài để nói.
Lần nọ trên radio, tôi hỏi một khách mời rằng: Ông có mấy con rồi?. Một đấng mày râu nói câu nào là khiến các bà các cô chết mê chết mệt câu ấy. Nhưng nghĩ kỹ thì thấy chuyện này có lý.
Tôi hỏi anh ta: Giả sử ngay bây giờ có năm chiết máy bay quân thù trước mặt chúng ta và ở dưới kia tôi có một chiếc máy bay, anh có dám leo lên không? Đơn giản nhưng hài hòa. Những tấm băng rôn đầy màu sắc và hình ảnh, các tấm áp phích sinh động và dễ đọc có vẻ như mang sức cuốn hút và truyền đạt ấn tượng hơn những bài nói dông dài.
Khi ấy sự rụt rè sẽ thối lui và người ấy sẽ lên tiếng tham gia vào câu chuyện. Tôi đã kể chuyện và hỏi câu hỏi trên với rất nhiều người, từ những nguyên thủ quốc gia đến những anh lính mới nhập ngũ. Một ngày nọ, chúng tôi cùng dùng bữa trưa ở một nhà hàng Duke Zeibert (Washington).
Nó phóng vù vù như vũ bão trước sự sững sờ của mọi người và về đích trước tiên. Mấy ai biết rằng đã có những lúc tôi chẳng biết nói cái gì… Tôi muốn mình ngày một tiến triển hơn và giọng nói là một trong những ưu điểm mà tôi có.