Cũng có hôm ngủ khá say. Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về).
Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì. Ông sợ những tiếng rơi uất hận ấy sẽ làm vỡ giấc dịu êm hiếm hoi của vợ. Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy.
Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua. Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó.
Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình. Mẹ thì độ này da sạm đi. Từ nay thôi hẳn đá bóng.
Và có một cái đầu luẩn quẩn. Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành. Cái giấc mơ của mình không mất.
Rồi bảo cảm ơn ta đi. Ốm ra đấy mà làm gì. Ta cũng được đi câu.
Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ. Trong việc chọn một cách biểu khác hoặc chuyển hẳn sang biểu đạt cái khác. Ngoài cửa là một giàn gấc xanh trên đầu một cái sân lát gạch khá dài.
Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết. Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét. Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn.
Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột. Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ.
Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông. Những con người cải tạo đời sống không xuất hiện đủ để ta thấy yên lòng, vì thế mà ta cứ phải là ta một cách bất đắc dĩ.