Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con. Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội. Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm.
Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó.
Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Tôi định kêu to hơn, lại thôi. Làm một bài thơ dở để được khen.
Cháu bảo: Bác Hồ cũng để râu đấy ạ. Chúng xèo xèo sền sệt. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn.
Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại. Bằng không, mọi người nói đúng đấy. Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu.
Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai. Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn.
Chỉ là ta đang viết. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì.
Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén. Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình. Nhất là những mặt còn lại của đời sống.
Không, phải giữ sức khỏe. Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện. Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi.
Tóm lại là không được bi quan. Những sự không tin tưởng đó cùng sự mở mang thêm tầm mắt gần đây khiến bạn hoài nghi mình thậm tệ. Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường.