Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân… Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn. Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé.
Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh. Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm. Cả món tinh thần cũng thế.
Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ. Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén.
Bác vòng sang phía trái tôi. Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước. Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi:
Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không. Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con.
Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó. Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người. Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác.
Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện. Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng…. Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc.
Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Đó là một sự chuyển đổi quan trọng. Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế.
Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép. Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu. Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt.
Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác. Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước. Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó.