Pikka On

Vào nhà trọ trú mưa, cấp trên nữ trêu nhầm cậu nhân viên fa và cái kết

  • #1
  • #2
  • #3
  • Ông trông già sọp, tuy đã uống đủ mọi thứ thuốc bổ. Tôi không cần gì hết. Duyên do? Là tại ông ưu phiền.

    Rán tỏ ra là một đạt nhân về vấn đề ấy. Tôi bắt đầu sống theo tôi. Chúng tôi đang sửa soạn để tấn công chiếc tàu thả mìn đi sau cùng; thì dường như một phi cơ địch đã nhận được vị trí chúng tôi ở dưới 20 thước nước và đã đánh vô tuyến điện cấp báo nên thình lình chiếc tàu này quay mũi tiến thẳng lại.

    Ông ta trước kia làm trạng sư tại tỉnh Vienne và đến ngày quân đội Quốc xã sang xâm lăng Áo, ông trốn sang Thuỵ Điển. Nếu phải làm lại cuộc đời, ngài có muốn làm nghề kiến trúc sư nữa không? Một khi đã quyết định kỹ lưỡng rồi thì hành động liền.

    Nếu bạn ngồi máy bay tới Greenland, phi cơ của bạn có thể đáp xuống phi trường Evans, một phi trường mang tên ông. "Có chứ, tôi thường có thói quen đó. Tôi hoá ra chua chát và uất ức.

    Thế mà họ phải vận những thùng chứa một tấn thuốc nổ T. Ông Bolitho viết câu ấy sau khi bị cưa một chân vì tai nạn xe lửa. Người này thụt két lấy tiền đầu cơ.

    Rạp hát Opéra tại Luân Đôn mùa đó mở cửa trễ sáu tuần để ôngcó thể kể chuyện đại mạo hiểm ấy và quay phim ở nhà hát Covent Garden. Chúng ta thử xem nào. Tính cách nào? Bằng cách đọc cuốn Làm sao tính được may rủi của Oswald Jacoby, một nhà quyền uy về môn "bridge" và "phé", một nhà toán học về bực nhất, một nhà chuyên môn về thống kê và bảo hiểm.

    Hồi xưa, một triết gia, túi không có một xu, thơ thẩn trong một miền núi đá mà dân cứ sống rất vất vả. Trung bình ở Hiệp Chủng Quốc, cứ 35 phút có một người tự tử và cứ 120 giây đồng hồ có một người hóa điên. Nếu vậy đời quả là bể khổ mà bốn câu thơ này của Đoàn Như Khuê thiệt thâm thuý vô cùng:

    "Má tôi bỏ nhà hồi tôi hồi chín tuổi và ba tôi mất hồi tôi có 12 tuổi. Vụ kiện không có kết quả, nhưng đã làm vợ chồng Kipling phải bỏ ngôi nhà xinh xắn ở Vermont cho tới chết. Bạn đọc cuốn Tôi kết hôn với Mạo hiểm sẽ biết đời bà.

    Ở trường tôi không bao giờ khóc hết, nhưng về nhà tôi thì sụt sùi kể lể. Chứng cơ là bức thư của ông đầy những lỗi vậy". Mình lo về chuyện gì vậy? Áp dụng luật trung bình xem việc đó có thể xảy ra được không đã!".

    Ông nói với tôi: "Cái gì cũng làm cho tôi lo, tôi lo vì tôi ốm quá; vì tôi tưởng rằng tóc tôi mỗi ngày mỗi rụng; vì tôi sợ không bao giờ dành được đủ tiền để cưới vợ; sợ không bao giờ thành một người cha hiền; sợ không cưới được ý trung nhân; sợ đời không sung sướng. Ngày hôm nay tôi sẽ không lo sợ nữa và quả quyết vui sống, yếu mến mọi người, hưởng cái mỹ và tin chắc rằng những người tôi yêu sẽ yêu tôi. Chúng đáp: "Chúng em không có ba má".

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap