Anh thử chơi đi, anh sẽ mau biết lắm". Có lắm lần bà đạp cửa vô thư viện của ông để chửi ông nữa. Thế mà đáng lẽ gây với ông ấy, tôi lại cám ơn ông! Tôi hứa với ông xóa nó đi vì "một người ngăn nắp như ông, tính toán mỗi một cuốn sổ tất là ít lẫn lộn hơn các viên kế toán của tôi phải tính toán sổ của cả ngàn khách hàng".
Có lẽ vì giận dữ mà tôi đã xét anh vội vàng quá, nghiêm khắc quá. Tôi rất ghét nói đi nói lại. Hồi chú bằng tuổi cháu, chú vô lý hơn cháu nhiều.
Đời vợ chồng, hết ngày này qua ngày khác, chỉ là một chuỗi những tiểu tiết không nên thơ. "Biết chăm chú nghe; và khuyến khích người khác nói tới họ". Giọng hung hăng như muốn bảo: "Chú nói dối, chú ơi! Tôi đi guốc trong bụng chú rồi!".
Rồi Rossetti mời người con một anh thợ rèn đó lại làm thư ký cho ông. Bạn có quen ai hành động như vậy không? Riêng tôi, tôi đã thấy. Một hôm, tôi đã định rầy cháu, nhưng suy nghĩ lại, tự nhủ: "Khoan đã, Dale Carnegie à.
Bà ta hỏi tôi, có vẻ ngờ vực: - Nếu vậy, ông đã có trứng rồi, sao còn hỏi mua? - Vì gà của tôi là gà ta, đẻ trứng trắng. Bạn ráng làm cho người đó nói: "Phải, phải" càng sớm càng hay. Các bạn thử tưởng tượng: Theo đuổi ông ấy bốn năm trời mà chẳng kết quả chi hết.
Phép lịch sự cần thiết cho hôn nhân cũng như nhớt cần cho máy chạy. Khi họ chưa được thỏa lòng bày tỏ kỹ hết những ý của họ, thì họ không nghe bạn đâu! Bạn hãy kiên tâm và không thiên vị, chịu khó chú ý nghe họ cùng khuyến khích cho họ bày tỏ hết tư tưởng sâu kín của họ ra. Vả lại không phải chỉ một bức thư đó được cái may mắn bất ngờ đó đâu; cả chục bức thư khác cũng thành công vậy.
George Washington bắt mỗi người phải xưng tụng ông là: "Huê Kỳ Tổng thống Đại nhân". "Từ lâu rồi - ông nói - tôi ghi trên một cuốn lịch những công việc buôn bán mỗi ngày. Ông này cũng không ra ngoài lệ đó.
Sau cùng, một ngày tươi sáng tới: một truyện nó viết được người ta nhận đăng. Đó là lời chửi thậm tệ nhất của họ. "Đuổi người làm công, không phải là một cái thú.
"Tôi có thể lầm được. Mới rồi ông có nói - tôi biết chắc như vậy - rằng quân đội và chính phủ đều cần có một người độc tài cầm đầu. Bức thư ấy, tôi chép lại đây.
Nếu tên hơi lạ, ông bảo người ta đánh vần cho ông nhớ. Disraeli, một trong những nhà chính trị khôn khéo nhất đã nắm vận mạng cả đế quốc Anh, có lần nói: Gặp một người, cứ nói với họ về chính bản thân họ, họ sẽ nghe bạn hàng giờ. Tôi trở về, tươi tỉnh.