Theo tôi, biết được tại sao ta thất bại quan trọng hơn so với việc thành công mà không biết tại sao. Không chỉ đèn xanh mới tốt. Thất bại chắc chắn không là điều được ưa chuộng trong xã hội chúng ta hiện nay.
Từ 30 tuổi đến 40 tuổi, ta bắt đầu có được một số hiểu biết, kinh nghiệm và kĩ năng. Suốt nhiều tháng trời tôi phải sống nhờ mì gói: điểm tâm, ăn trưa, ăn tối, tất thảy đều là mì gói! Tôi lại phải quay về sống trong căn phòng thuê chật hẹp. Ông cải thiện nguồn thu nhập còm cõi của mình bằng việc rửa xe buýt với tiền công 10 xu một chiếc.
Ông thường đi làm lúc 6h sáng và đến cửa hàng trước người khác vì một trong những nhiệm vụ của ông là mở cửa hàng. Bà tuyệt vọng đến nỗi các nhân viên phải cho bà mượn một ít tiền để mở lại cửa hàng. Đừng mong tất cả những “bạn bè” của bạn sẽ ở bên bạn .
Đây chính là nơi mà tính yêu dành cho các món ăn được nảy sinh. Tương tự như trong kinh doanh,đừng bao giờ cảm thấy cay đắng . Suốt buổi lễ trao giải thưởng kinh doanh vào năm 1993, ông Lý Quang Diệu, nguyên Thủ tướng Singapore, đã dẫn lời của nhiều doanh nhân rằng người Singapore ít khi cố gắng và luôn có thái độ “Kia-Su” (khiếp sợ), tạm dịch là “sợ thua”, “sợ tổn thất”, “sợ thất bại”.
Thất bại không có nghĩa bạn là một kẻ ngốc nghếch khi cố gắng Vì thế,điều quan trọng mà các bạn cần nhận ra là chúng ta phải học trong những lúc mọi chuyện đều suôn sẻ. Ông đã làm nhiều phim ngắn trước khi trở về Malaysia.
Suốt ngày, ông chỉ làm việc như một thợ phụ chụp ảnh, chỉnh sửa lại các tấm ảnh và viết các bài báo trong khi tích cực vận động lập hội Người Việt Nam yêu nước. Ông được gán cho biệt danh « kẻ vào tù ra khám ». ” Câu trả lời đúng làm sao!
Người đã đoạt giải Nobel, bác sĩ Alexis Carrel, đã chứng minh một học thuyết: nếu chúng ta có thể giữ cho cơ thể mình khỏi các “rác rưởi”, chúng ta có thể sống rất lâu. Nhiều lần tôi bị từ chối vì tôi “không có kinh nghiệm”. Vì thế,ta không nên e sợ những sai lầm ,trở ngại hay thất bại.
Trong thực tế, nó ghi nhớ mọi thứ ngay từ này ta chào đời. “Kỷ lục chạy đua 1 dặm là 4 phút 12,75 giây. Ông đồng thời còn là 1 nhà thơ nổi tiếng.
Bà anh, một người rất bảo thủ đã cố “Chữa chạy” cho anh bằng phương pháp cổ truyền là cho uống tro nhanh, điều này làm anh bị đau não và bị liệt một phần cơ thể. “Hình như đối với một số nhà kinh doanh, dù họ là bác sĩ, luật sư, đạo đức nghề nghiệp có thể và phải bị hi sinh vì lợi nhuận. Nhưng mỗi khi trở về, với những phần mặt bị cắt đi, anh vẫn cố gắng nở nụ cười và chưa một lần nào anh tỏ vẻ than vãn hay chán nản cả.
"Anh sẽ không đi tới đâu hết. Tôi dự định thâm nhập vào thị trường mà ở đó tôi sẽ phải đối mạt với các vấn đề ngôn ngữ, luật pháp và thị trường, v…v. Trong giai đoạn đầu,Henry Ford tìm được một chân học nghề thợ máy trong một của hàng cơ khí ,buổi tối ông làm việc cùng một người thợ lau chùi đông hồ .