Vì vậy mà ta mím môi, bặm miệng, rụt cổ, nhô vai, bắt những bắp thịt phải gắng sức, để tập trung tư tưởng. Vậy mà tôi chẳng hề nổi nóng. Hơn nữa, Người đã chỉ cho các bà cách làm tăng vẻ đẹp.
Anh hãy nhìn tôi coi. Nói một cách khác, chúng ta cần chú ý đến nỗi khó khăn song đừng lo lắng. Một đứa con trai tôi tìm được việc trong một trại nọ, ngày đêm vắt sữa 13 con bò, đủ tiền ăn học.
Hết thảy chúng ta vốn ghét những lời chỉ trích và khoái những lời tán tụng, không xét xem sự khen chê có đúng không. Thế rồi dần dần tôi được người ta để ý tới tôi nhất trong bọn chị em cùng giới. Nhưng có một khán giả tại đó nhận thấy chị có tài.
Ông đáp: "Tôi nghĩ rằng cứ suy nghĩ hoài về vấn đề của ta, chỉ làm cho ta hoang mang và thêm lo. và vui sống này chỉ trong 3 năm (1948-1950) đã tái bản tới lần thứ tư. Sau lại hỏi sở y tế thì hay rằng từ trước tới nay Californie, trong những khi bệnh đó phát, thấy một lần ghê gớm nhất có 1.
Trong khi đi chào khách, công việc gì cũng dễ hết, trừ lúc khách ký hợp đồng. "Tỉnh dậy, tôi không còn nhớ tôi đang ở đâu nữa. Vậy thì sao không cứ nhận nó đi? Tại sao không có óc thực tế của ông già Marc Aurele, một vị anh quân hiền triết nhất của đế quốc La mã.
Nếu hoàn toàn thiếu nó, tinh thần tất sụp đổ". Một hôm, một đứa bạn gái lớn giựt nón tôi đang đội, đổ đầy nước vào, thành thử chiếc nón hư. Kinh nghiệm đó đã giúp ông hiểu rõ đời sống người Pháp.
Phương pháp ấy, chính danh ca Galli-Curci áp dụng hàng ngày. Tôi nhận dạy giúp buổi tối trong một lớp thanh niên, tìm ra được những nỗi vui mới, làm quen được với được với những người bạn mới. Ta lầm tưởng rằng ta mệt nhọc vì làm việc quá nhiều bằng tinh thần hoặc cơ thể.
Còn những bạn khác thì chết ở đấy sau mười ngày tra tấn. Mà chúng tôi bị tấn công ở dưới sâu chỉ già nửa con số sau một chút. 000 thùng lúa, khiến giá lúa phải tăng lên.
Tôi bèn mở các hộc tủ ra, các hộc đều rỗng không, trừ những giấy mực để trữ. "Sáng hôm sau tôi thu xếp về nhà. Lời ấy có vẻ khó tin quá, cho nên muốn giảng thêm, tôi phải trích hai trang trong cuốn sách rất hay: Ý nghĩa của đời sống phải ra sao? của bác sĩ Adler.
Không có một sinh vật nào ở miến ấy hết. Cốt ý để làm nhẹ bớt tình cảnh khẩn trương của họ đi. Tôi còn giữ một bức thư của bà Edith Alberd ở Mount Airy, thư viết: "Hồi nhỏ, tôi rất dễ cảm xúc và nhút nhát.