Cũng lý luận, giảng giải, tại sao chúng bị bắt buộc phải cạy tủ sắt hoặc bóp cò. "Vả lại, còn mất cái lợi này nữa. Ông hỏi lại tôi: "Vậy theo ông, bí quyết đó ở đâu?" Tôi đáp: "Người ta nói rằng ông có thể gọi tên được mười ngàn người".
Còn những quảng cáo y dược có ích lợi chung, không thể nào từ chối hết được, tôi sẽ kiểm duyệt gắt gao cho nó thành ra hoàn toàn vô hại. Vì biết rằng Ngài rất bận việc, nên chúng tôi xin Ngài cho biết giờ nào Ngài có thể gia ân giúp chúng tôi để chúng tôi cho xe lại rước Ngài". Thành thử ông có một cuốn sổ ghi hàng ngàn tên những người ấy.
Và gì nữa, chắc các bạn đã đoán được. Khuyến khích họ nhiều vào; nói rằng công việc dễ làm lắm. Sách dày 307 trang, bằng một cuốn sách đáng giá hai đồng.
Kiếm cách thi ân với người đó sao? Không được. Đó, cách cư xử của bà Eugénie đem tới kết quả như vậy đó. Đừng bao giờ mở đầu câu chuyện như vầy: "Tôi sẽ chứng minh cho ông điều đó.
Đứa nhỏ thích bắt chước má nó lắm. Những đức lang quân ở Mỹ nên noi gương bà. Có thể lập lại hòa bình được không? Không ai biết được.
Hai ngày sau, ông chủ nhiệm tờ Boston Herald viết thư trả lời ông B. Vậy mà khi qua đời, ông là một nhà văn giàu nhất thế giới. Phải thiệp thế, biết khéo léo, có lòng hòa giải và khoan hồng, tự đặt mình vào địa vị đối thủ của ta mới có thể thu phục họ được.
Chuyện đời ông như vầy: Ông thích thơ của Dante Gabriel Rossetti lắm. Mười hai cách làm cho người khác nghe theo mình 1. Ngày nào cũng như vậy.
Sáng dậy, ông xuống nhà dưới, thấy phòng ăn vắng ngắt vì cả nhà còn ngủ, ông ca một điệu bí mật, luôn luôn một điệu đó, để nhắc rằng người bận việc nhất ở nước Anh ngồi ở nhà dưới một mình, đợi người ta dọn điểm tâm cho ông. Cha mẹ hỏi nhau: "Làm sao cho nó thèm ăn sáng được?". Ông truyền cho bạn lòng tin chắc, sự bạo dạn, sức mạnh, làm cho bạn thay đổi thành một người khác.
Câu phương ngôn này của họ phải được dán trong nón chúng ta đội: "Người nào không biết mỉm cười, đừng nên mở tiệm". Tránh nó cách nào? Bằng cách ông giao hàng cho tôi vào đầu buổi chiều, như vậy xe của ông khỏi phải đợi, hàng của ông gởi được mau và những người làm công của ông về nhà được sớm để thưởng món ma-ca-rô-ni (macaroni) tuyệt khéo mà hãng ông chế tạo ra. tiếp: - Coi nhà này tôi nhớ lại nơi tôi sinh trưởng.
Tờ báo của ngài được các gia đình sang trọng nhất ở Boston đọc. Tôi nổi điên, muốn liệng bộ đồ vào đầu họ, thì thình lình, người chủ gian hàng tới. Cô nói: "Trời phú cho ông cái giác quan về tiết điệu; ông thiệt là người trời sinh ra để mà khiêu vũ".