Nó muốn khám phá tôi. Con mèo quanh quẩn bên nách. Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó.
Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết. Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra. Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi.
Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người. Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan. Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều.
Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết). Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình. Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu.
Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt. Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều.
Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm.
Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng. Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế. Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay.
Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu. Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học. Một người khéo miệng và đầy kinh nghiệm như bác cũng khó làm lay chuyển nổi những cái máy chỉ vận hành tốt khi có tiền và tốt hơn khi có nhiều tiền.
Vì cô người cá trong tivi đang ngậm cái đuôi nó. Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi. Và nghĩ rằng đâu là lí trí đâu là trái tim khi mình vừa rung động vừa nhận thức được nó.
Là khờ khạo, nông nổi; là chín chắn, thâm sâu. Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức. Nhưng thế tại sao ta không sướng?