Cho nên tôi tự tiện lại hỏi ý kiến ông. Ông viết bức thư này cho bác sĩ L: Tôi lại nói rằng: nếu được lang thang trong một cánh đồng với ông thì thú vô cùng.
Y đầy tật xấu, như một đứa trẻ quá nuông chiều, và hết sức "khó chịu", hành hạ ông bầu đủ tình đủ tội. Nó mơ mộng muốn thành một danh ca. Vụ ấy đưa lên tới nghị viện, bàn cãi sôi nổi, nhưng rút cục cũng vì sự thối nát trong chính giới mà bị ém nhẹm đi.
Và vấn đề đó giải quyết xong lập tức. Trong nghệ thuật dùng người, chưa có lời khuyên nào chí lý bằng lời đó, cho nên tôi muốn nhắc lại: "Bí quyết của thành công là biết tự đặt mình vào địa vị người và suy xét vừa theo lập trường của người, vừa theo lập trường của mình". Al Copone, tên đầu đảng ăn cướp đã làm cho châu thành Chicago kinh khủng, cũng nói: "Ta đã dùng những năm tươi đẹp nhất trong đời ta để mua vui cho thiên hạ, vậy mà phần thưởng chỉ là bị chửi và bị săn bắn như con thú dữ".
Đức Thượng đế kia mà còn đợi khi người ta chết rồi mới xét công và tội. Lời khuyến khích của bạn phải thành thật và nhân từ". Vậy tôi xin để ông tự ý định đoạt xem cuốn tổng mục nên bỏ đi, hay nên tái bản và chúng tôi sẽ cải cách theo lời khuyên của ông.
Bà chê ông mũi lệch, bà chê môi dưới ông trề ra, bà chê ông có vẻ ốm đói; tay chân lớn quá mà đầu thì nhỏ quá! Nhưng ít hy vọng thành công; nhiều người khác mướn nhà cũng đã làm thử như tôi và đều thất bại hết: họ nói con người đó ráo riết lắm. Cho nên không đợi chú ta gọi tôi lại, tôi vội vàng xin lỗi trước.
Ông thấy đó là một dịp phụng sự một lý tưởng cao cả và trở nên bất hủ. Al Smith cũng như Charles Schwab, như Platt, biết rõ năng lực vô biên của sự khêu gợi tức khí. Phải theo lời khuyên của Ford: "Đặt ta vào địa vị người mà suy xét theo quan điểm của người".
"Hôn nhân là việc quan trọng nhất trong đời, quan trọng hơn cả sinh và tử". Nhờ họ, ta sống được phong lưu. Warren, chuyên về quảng cáo cũng dùng phương pháp đó để được lòng một khách hàng khó tính.
Cuộc thương lượng đó đưa tới một khế ước, nó thay đổi cục diện kỹ nghệ thiết lộ ở Mỹ. Trong thương mãi và xã giao, sự nhớ tên người cũng quan hệ không kém gì trong chính trị. Trái lại, cứ khen không ngớt tài quản gia của bà, cứ khen thẳng ngay rằng bà hoàn toàn, đã duyên dáng mặn mà, đủ công ngôn dung hạnh lại còn là một nội trợ kiểu mẫu nữa.
Như vậy không nguy hiểm. Nhưng khó đủ ăn lắm, chàng nhất quyết xa châu thành về nhà quê mà đời sống ít đắt đỏ. Viên thu thuế lạnh lùng đáp: "Cái đó tôi không biết.
Xin lựa lấy một, vì được cả hai là đều hiếm thấy lắm. Không, ông nói: "Thầy có thể nghiên cứu việc này được. Roosevelt được quốc dân bầu làm tổng thống.