Sid phóng ngựa về đến lâu đài vào sáng ngày hôm sau. Vì thế Merlin sẽ thoát chết và sẽ đưa cho ta Cây Bốn Lá thần kỳ. Đôi khi tạo ra những điều kiện mới là một công việc thật nhọc nhằn nhưng.
Ban đêm, khu rừng thật im lặng và lạnh lẽo một cách đáng sợ, đó đây vang lên những tiếng hú, tiếng gầm gừ của những loài thú kỳ lạ, bí hiểm. Nhưng sau những lúc như vậy chàng luôn tự nhủ: mình đã làm những việc nên làm, điều này còn quan trọng hơn việc liệu chàng có may mắn chọn đúng chỗ hay không. Nott quyết định hôm nay anh sẽ đi tìm hỏi thêm những người khác.
Tiếng hót của các loài chim như chim sơn ca, chim cổ đỏ, chim sẽ cánh vàng, chim nhạn. Nếu như theo lời thần Gnome và Bà chúa hồ thì rõ ràng anh đang lãng phí thời gian của mình ở đây. - Cách đây vài dặm có một vùng đất hoang chưa hề được sử dụng.
- Thưa Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây. Đoạn ông rút thanh kiến quý bên mình trao cho hiệp sĩ. May mắn sẽ héo tàn khi chúng đến với những người chỉ biết chờ đợi mà không làm gì cả.
Nếu ngươi đánh thức chúng dậy thì đêm nay chúng sẽ không hát nữa. Mà cơ hội lại chẳng liên quan gì đến may mắn hay sự tình cờ: Nó đến với tất cả chúng ta. Nhanh như cắt, Nott đứng dậy và rút thanh kiếm sáng loáng ra thủ thế.
Chắc chắn anh biết là mình sẽ chẳng tìm được một cây bốn lá nào cả nhưng anh không muốn quay trở lại lâu đài một mình. Nếu chúng không hát, nước trong hồ sẽ không bay hơi, và nếu nước không còn bay hơi thì hồ sẽ bị đầy ứ, và nếu hồ quá nhiều nước gây ra ngập lụt thì rất nhiều cây cối và sinh vật trong rừng sẽ bị chết. Chính ta đã đưa ra lời nguyền: "Bất cứ người nào nhổ phải cây bốn lá sẽ chết trong ba ngày" Nhưng nếu trước bình minh ngày mai mà không ai nhổ nó thì Merlin sẽ phải chết vào lúc đó.
Tôi nhận thấy trong mắt cậu phảng phất một nỗi buồn lớn lắm. Chúng túa xuống mọi sinh vật kỳ lạ của khu rừng Mê Hoặc, xuống cả thần Gnome, Bà chúa hồ, Nữ hoàng Sequoia, Ston - Mẹ Đá. Vì thế mụ nghĩ ra một kế mới.
Merlin nghĩ rằng sẽ có nhiều người hơn nữa. Chẳng ai nói lời nào. Merlin đứng nhìn theo Sid cho đến khi tiếng có ngựa xa dần.
Sau khi nói chuyện với thần Ston, Nott chán nản bỏ đi tìm một chỗ ngủ qua đêm. Sự may mắn do chúng ta tự tạo ra mới là may mắn thật sự, và nó sẽ có thể ở với chúng ta lâu dài. - Người thật sự là Mẹ của các loại đá à? Nếu vậy, chắc Người không biết gì nhiều về cây bốn lá, phải không ạ?
Cậu chắc còn nhớ mẹ cậu đã nhiều lần sẻ bớt thức ăn cho chúng tôi vì bà hiểu là cuộc sống của nhà tôi khó khăn như thế nào. Anh biết rằng ở khu rừng Mê Hoặc, tất cả các sinh vật và ngay cả rất nhiều loài vật không có sự sống khác cũng biết nói. Nghe xong, tất cả sự hồ hởi, phấn khích ban đầu của các hiệp sĩ bỗng biến mất.