Ông nghĩ tới các vì tinh tú luân chuyển trên đầu, nghĩ tới vừng Thái dương cứ đúng kỳ hạn trở lại chiếu sáng miền hoang vu ở Nam cực. Tôi diễn thuyết ở tỉnh bà và sáng hôm say, bà đánh xe đưa tiễn tôi tới một ga xe lửa cách đó 80 cây số, để về Nữu Ước. Tôi tự nhủ: "Có lẽ mình sẽ nguy mất, không bao giờ được làm đào hát bóng đâu.
Tôi thuộc lời ấy như lời Thánh kinh và theo đúng như vậy. Chỉ có nâng cao tư tưởng mới có thể thành công và tiến được thôi". Nếu bà ta hỏi câu gì thì ông rút cổ, đáp: "Người Mỹ.
Khi bọn quân phiệt tàn bạo của Trung Quốc muốn hành hạ một tội nhân nào, họ trói kẻ bất hạnh rồi đặt dưới một thùng nước cứ đều đều nhỏ giọt. Vì ai đã ở trong một đội cảm tử đều nhận rằng bắp thịt nào cũng đã được luyện hết. Nếu có một phụ nữ nào đã đính hôn với Mạo hiểm thì chính bà vậy.
"Tôi kể nỗi lo lắng với bạn bè. Chứng cơ là bức thư của ông đầy những lỗi vậy". Tôi bèn mở bức thư xem ba tôi viết gì.
Hai năng lực vô giá đó là: thứ nhất, biết suy nghĩ; thứ nhì, biết thấy việc nào quan trọng thì làm trước. Và rồi cô được lợi cái gì? Lời khen? Không. "Qui tắc thứ nhì là tấn công trực tiếp cách sống của họ.
Không có chi xảy ra đâu. Mới rồi tôi đưa một người bạn mắc chứng đó lại Philadephie kiếm một bác sĩ chuyên môn nổi danh và đã kinh nghiệm được 38 năm rồi. Bạn có thể đóng góp những số tiền nhỏ để bảo hiểm về mọi thứ tai nạn được.
Càng cận ngày, tôi càng đau đớn cho thân phận. Chính chàng đã tổ chức trường y khoa John Hoplins hiện nổi tiếng khắp hoàn cầu, rồi làm khoa trưởng ban y khoa tại Đại học Oxford, một danh dự cao nhất trong y giới Anh. Cảm xúc này xô đẩy cảm xúc kia đi và sự phát giác gỉan dị ấy đã giúp các y sĩ chuyên trị bệnh thần kinh trong quân đội làm được việc phi thường, hồi chiến tranh vừa rồi.
Ông già nghe nói giận lắm. Anh ghét công việc của anh lắm, nhưng đã không thể bỏ nó được, anh nhất quyết giải trí, nhưng đã không thể bỏ nó được, anh nhất quyết giải trí bằng cách nghiên cứu làm kem cách nào? Bằng những thức gì? Tại sao có kem ngon, có kem dở? Anh nghiên cứu về phương diện hoá học rồi anh thành một sinh viên [34] giỏi nhất trong những giờ hoá học. Nhưng Berlin lại chân thật khuyên rằng: "Đừng làm việc đó.
Má tôi hỏi: "Dale, cái gì mà khóc vậy?" Tôi sụt sùi đáp: "Con sợ sắp bị chôn sống". Trừ ta ra, không một ai mang lại sự bình tĩnh cho tâm hồn ta đâu". Đại tướng Grant vội vàng hoả tốc đeo đuổi, bao vây hai bên sườn quân địch, mà kỵ binh do Sheridan cầm đầu thì đón phá đường rầy và cướp những toa xe lương thực của đối phương.
Mới rồi, tôi nói chuyện suốt buổi tối với ông Paul W. Hiềm thù rất tai hại và bắt ta trả một giá rất đắt Ngày nay một pho tượng đá hoa cương được dựng trước phòng Triển lãm Quốc gia - một bức tượng nhắc nhở cho những ai qua lại, một vinh dự hoàn toàn nhất của Anh Cát Lợi.