Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa. Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh. Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày.
Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ. À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng.
Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó. Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới. Tôi muốn đâm vào đâu đó.
Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực. Bon chen với người khác và bon chen với chính mình.
Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình. Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực…
Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế. Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện.
Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối. Cháu vẫn nằm trong chăn.
Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông. Con mèo lại sán vào tôi. Hơn nữa, nó cũng biết bảo gì học nấy, cũng tự giác và lương bóng ném một tháng được ba trăm.
Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện. Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác. Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.
Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Nếu họ cho rằng cái cách mà bạn sống và tư duy là sai thì bạn sẽ còn sai nhiều lắm. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ.