Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ. Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung.
Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại. Chỉ thấy một tí xíu thất vọng.
Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó. Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau. Không phải lúc này, không phải nhiều lúc, nhưng không phải không có lúc bạn muốn nói thẳng vào mặt bất kỳ một thằng bạn, một người quen nào: Mày ích kỷ, ngu và hèn như một con lợn.
Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng. Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông. Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình.
Ai theo thì sống, ai chống thì chết. Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột. 18 tuổi là được tự do.
Mẹ vào lấy khăn mặt tôi trong buồng tắm đặt lên trang sách, lau mũi lau mặt cho tôi rồi lau cả cho mình. Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác. cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài.
Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời. Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực… Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt.
Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì. Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc.
Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo. Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ. Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp.
Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở. Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn. Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình.