Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to. Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ.
Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Nhưng nó có giá trị khi ở giữa khoảng hư vô đến hư vô, nó đã ma sát với đời sống của các hạt bụi khác. Sách cũ thì cũng đừng xé chứ.
Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra. Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không.
Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào. Thôi, đứng dậy xem tí đã. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong.
Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em. Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác. Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên.
Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện. Thứ mà tôi hay bẻ bai.
Không phải điệu cười chua chát. Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn. Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn.
Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau. Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.
Còn lại, nó mới là hư vô. Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ. Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót.
Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp. Đường thông hè thoáng. ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó.