Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người. Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy. May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu.
Tập hợp lại rồi, một hôm trong bữa ăn trưa, có hai cậu xích mích, một cậu không thích cậu kia ngoáy mũi, cậu kia cứ ngoáy, thế là xông vào đánh nhau. Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động. Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên.
Ta cũng được đi câu. Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển. Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại.
Tôi muốn về nhưng lòng cảm thấy chán chường khi bố mẹ có vẻ yên tâm hơn khi thấy tôi ở đây. Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai. Cả khi em ngoác miệng kêu Việt Nam vô địch! thì em vẫn duyên dáng và đầy sức sống khác hẳn đám ô hợp quá khích kia.
Tôi lại dẫn ông anh đi. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé.
Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình. Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình. Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí.
Mất chứ không phải biến mất. Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường. Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ.
Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch. Nói thì hay mà làm thì rất dở. Có thể họ ngấm ngầm bắt tay nhau để xoay thế giới theo quỹ đạo họ muốn.
Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình. Sáng được bác cho ngủ bù. Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện.
Bạn còn phải sống dài dài. Chà, ta thua hắn, có lẽ. Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không.