Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ. Thua còn có năm nghìn an ủi. Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót.
Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách. Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng. Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da.
Lúc đó bạn đang gập bàn. Tôi yêu và thương bác tôi. Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác.
Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa. Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ. Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi.
Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều. Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác. Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học.
Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. Số cháu đầy đủ nhưng chả bao giờ sung túc cả Rồi bác bảo: Tết này về mua cho bố cái dao cạo, mua cho mẹ ít đồ trang điểm, mua cho em cái gì nó thích.
Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó. Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng. Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả.
Họ nào có tội tình gì. Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì. Là tỉ mẩn, là ào ào.
Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an. Con mèo quanh quẩn bên nách. Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi.
Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại. Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn. Ý tưởng của gã dừng lại ở chỗ vẽ cái tivi xoay ngược, mọi đồ vật đều xoay ngược.