Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu. Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết.
Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé. Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm. Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ.
Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại.
Chẳng hạn bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cầm tay một cô gái. Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn. Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm.
Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu. Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào.
Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt. Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá. Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm.
Và có lẽ cả hướng thiện. Đời sống họ không cần những sự kinh động. Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng.
Thôi, không cần lăn tăn cho mệt. Không chắc tại số phận. Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình.
Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu.
Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè. Ê này tôi, cười ít thôi chứ. Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp.