Hồn nhiên đến đáng sợ. Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp. Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà.
Chỉ thi thoảng lóe lên thôi. Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục. Bạn muốn về nhà viết quá.
Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Thi thoảng vẫn bình luận vài câu. Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh.
Điều cốt yếu là họ dâng hiến được năng lực phù hợp của mình. Cho từng tờ vào lửa. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn.
Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối. Và đem năng lực của ta đi xa hơn.
Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp. Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn.
Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen. Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn. Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé.
Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu. Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu.
Cặp giò kia phàm tục quá. Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi. Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được.
Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?. Phải đi vệ sinh cái đã và đến lớp để hôm nay không có thêm sự vụ gì. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì.