Và bon chen không bẩn, không ác. Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi. Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại.
Tất cả đều không sâu đậm. Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự.
Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp. Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác.
Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt. Đó là một quyền chính đáng nếu thực sự họ có trách nhiệm. Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay.
Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong. Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Tôi phá dần sự phá phách trong tôi.
Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Hơn nữa, nó cũng biết bảo gì học nấy, cũng tự giác và lương bóng ném một tháng được ba trăm.
Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình… Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát.
Vả lại khi người ta đã biết tận dụng cả cảm giác chán viết để viết thì… Tha hồ mà điền vào dấu ba chấm. Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá. Có thể chúng đi ngược lại với lí tưởng của ông nhưng có ai biết lí tưởng của ông là gì đâu.
Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào. Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Sau khi ngáp chừng ba cái trở lên.
Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này. Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình. Dù biết là tạm thời thôi.