Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới. Giữa đầm lầy thông tin. Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào.
Cơ bản là không muốn lắm. Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời. Nhưng mọi người thì khác.
Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này.
Cũng dễ hiểu, đã bon chen thì mấy ai còn sáng suốt. Là dông dài, là ngắn ngủi. Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài.
Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác. Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ. Vậy thì nó là một giấc mơ.
Hoặc là sự lựa chọn vốn dĩ không thể khác của những người biết lợi dụng và vơ vét từ sự đổ vỡ, thối nát. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Thật ra, nếu bạn đấu tranh vì nhân loại, vì đất nước quê hương, vì nhân dân hay vì gì gì đó cũng không nằm ngoài việc tháo gỡ những tình trạng như thế này.
Ta cõng nàng đi trên sóng. Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết.
Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào. Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong. Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất.
Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng. Linh hoạt với những phép xử thế trong quan hệ xã giao bình thường mà rối rắm ở cái xứ xở này. Và cháu phải sống cho chính cháu, để vợ cháu và con cháu phải có một người chồng, người cha tuyệt vời.
Hình như chưa bao giờ bạn nói mê. Trận đấu quả thú vị hơn lần trước. Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột.