Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai.
Đầu và da mặt bạn mát lạnh. Cái giấc mơ của mình không mất. Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng.
Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức. Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra.
Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn: Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến.
Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ. Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi.
Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt. Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí. Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi.
Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến. Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ. Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực.
Ai có lương tâm và danh dự của người nấy. Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước.
Khi họ tin vào những lí do chân chính mà mình bịa ra để tự bào chữa. Thời điểm khó chịu nhất là lúc thức dậy và lúc nằm chờ ngủ. Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới.
À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu. Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại. Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện.