Đọc những sách triết lý viết từ thế kỷ 17, ta thấy thiệt chán: văn trừu tượng quá, nghiêm quá, gọn quá, bắt ta phải suy nghĩ nhiều quá. Khi ta biết được rằng đời sống ở trong hiện tại, ở trong từng ngày một, thì đã trễ quá rồi mà". Ngày hôm nay tôi sẽ không lo sợ nữa và quả quyết vui sống, yếu mến mọi người, hưởng cái mỹ và tin chắc rằng những người tôi yêu sẽ yêu tôi.
Ông rán nâng cao tinh thần họ, và sắp bị mổ mắt, ông biết trước sẽ đau đớn lắm, nhưng ông rán nhớ rằng ông hãy còn sung sướng nhiều. Vô lý! Ông chính là người theo đạo vậy. Từ hôm đó chị chỉ nghĩ đến thính giả.
Nếu không thổ lộ với ai được, ta vẫn thổ lộ với Thượng Đế. Ông già kia đỡ bà lên, an ủi: "Cháu sở dĩ thấy đau là vì cháu không biết dãn gần cốt cho nó nghỉ ngơi. Bây giờ có khi cả tháng tôi không nhớ rằng bàn tay trái của tôi chỉ còn bốn ngón.
Mỗi ngày ta phải lại đây bán bánh "nhà làm" mới được". Thử hỏi tại sao ý muốn "trả đũa" lại có hại cho bạn? Theo tờ tạp chí Life thì ý muốn đó có thể làm sức khoẻ bạn phải vĩnh viễn suy nhược. Dần dần bạn sẽ thấy như vậy không tốn thời giờ mà được nhiều kết quả.
Tôi đã thí nghiệm phương pháp ấy, thiệt hiệu nghiệm. Làm sao phân tích và giải quyết những vấn đề rắc rối Phải, đời chỉ đòi hỏi ta có bấy nhiêu thôi.
Một sàn gỗ cứng còn làm khoan khoải hơn là đệm lò so. Ghi hết những lỗi lầm điên khùng của mình và tự chỉ trích. Hộc tủ của tôi đầy những truyện đó.
Hễ buồn ngủ thì tự nhiên phải ngủ, có nghị lực mạnh tới đâu cũng không chống lại được. Ba tôi gần thành người lý tưởng mà Aristote đã tả một người đáng được sung sướng nhất. Trong những nămphấn đấu đau lòng ấy, không bao giờ mátôi ưu tư.
Tôi nhiều lần đứng trong Công viên Quốc gia Jasper ở Gia Nã Đại, chiêm ngưỡng vẻ đẹp xán lạn của một trong những ngọn núi đẹp nhất Mỹ Châu. "Hồi ấy tôi cho những nỗi ưu tư đó vĩ đại vô cùng! Nhưng bây giờ, trong lúc thuỷ lôi của quân giặc vô tình muốn mời tôi xuống chơi thuỷ phủ, tôi thấy nó vô nghĩa làm sao! Tôi tự hứa "Chuyến này mà thoát chết, còn được trông thấy mặt vợ con thì quyết không bao giờ thèm lo một điều gì nữa. Lập tức, ông già đáng thương này nhoẻn cười và bảo tôi: "Trời hôm nay đẹp quá nhỉ".
Chính những yếu tố này tự bao giờ đã tích hợp và sẽ tiếp tục tích hợp thành tính tình của ta". Xương sống bị thương nặng tới nỗi gân giựt lên dữ dội. Làm sao nhờ họ chỉ bảo được? Ví dụ bạn muốn học nghề kiến trúc.
Chỉ vô ý một chút là chiếc tàu này sẽ nổ tung lên. Vì rán hết sức làm cho một công việc chán nản thành ra vui thích, nên cô thấy có nhiều nghị lực hơn, và những lúc rảnh được vui vẻ hơn, hứng thú hơn. Từ lâu tôi vẫn kính phục một người đã quá cố là ông Fred Fuller Sheld.