Tiếp theo cậu tính toán xem chi tiêu trung bình mỗi tháng của cậu vào mỗi loại là bao nhiêu rồi tạo nên biểu đồ sau: Tâm trí cô cứ mãi quanh quẩn với những câu hỏi. Có được thông tin chi tiết chưa hẳn sẽ khiến cho người ta muốn đến xem biểu diễn.
Kế đến cậu phải xác định khi nào cậu muốn có chiếc máy vi tính đó trong tay. Cô đứng bất động một lúc, nhưng rồi những gì huấn luyện viên vừa nói thấm ngay vào đầu và cô nhảy cẫng lên vui sướng. Nhạc hay đấy, nhưng các cậu cứ chơi mỗi bấy nhiêu bài lặp đi lặp lại mãi… Các cậu phải khiến khán giả háo hức, sống động.
Cậu tìm được một đống truyện tranh và một cuốn tự điển mới tinh mà cậu chưa bao giờ dùng đến. Các cậu không chán khi cứ biểu diễn những bài đó hết lần này đến lần khác sao? Có thể bạn chỉ viết rằng Tôi muốn có một chiếc máy vi tính hay Tôi muốn mua một chiếc máy vi tính.
Nhưng nếu họ phát cả những bài hát của họ trên sóng, mọi người sẽ nghe được loại nhạc họ biểu diễn và có thể đánh giá được độ chuyên nghiệp của họ, nhờ đó họ hy vọng rằng số người muốn đến xem biểu diễn sẽ tăng lên. Họ quyết định tìm hiểu những người không đến nữa để biết nguyên nhân. Thật ra bà còn cảm ơn cậu đã dọn dẹp nhà kho.
Vì vậy, Cà Tím và Đậu Phụ đặt nó trong góc dưới bên phải. Những phương án kém hấp dẫn nhất là những phương án nằm ở góc dưới bên trái. Thật ra cậu chi tiêu phần lớn số tiền vào nước ngọt và mua truyện tranh.
Cà Tím và Đậu Phụ cho rằng mọi người không đến xem biểu diễn chủ yếu là vì họ không biết đến nó và khi mọi người có biết đến, khoảng 60% số học sinh sẽ đến xem (khoảng 300 người). Vậy thì tại sao đây vẫn chỉ là giả thuyết mà không phải là giải pháp thật sự của John? Nó vẫn còn là giả thuyết vì chúng ta vẫn chưa biết được nó có đúng hay không. John gần như đã bỏ cuộc, nhưng trước tiên cậu cố gắng nghĩ ra một sáng kiến nào đó để tăng thêm thu nhập mà không phải làm thêm giờ.
Vậy là, như bạn thấy trên sơ đồ cây logic, một số người có thể không biết đến sự tồn tại của buổi diễn (A), số khác có biết đến nhưng không muốn đến xem hay vì một lý do gì đó không thể đến xem (B) và những người khác có thể đến xem một lần nhưng lại không tiếp tục đi xem những buổi diễn sau này (C). John reo lên: Tuyệt vời! Giờ mình đã có thêm 50 đô-la nữa. Nếu các cậu cứ chơi những bài đó, khán giả sẽ phát chán.
Hãy nhớ lại những điều bác sĩ làm khi bạn đến khám bệnh: họ hỏi bạn những câu hỏi về triệu chứng, về biểu hiện và đo nhiệt độ của bạn. Với những thông tin này, Kiwi đã điền vào đầy đủ sơ đồ tiêu chí và đánh giá của mình. Cô chỉ chiêm ngưỡng thành quả đạt được như một vì sao rực rỡ lung linh tuyệt đẹp.
Mỗi giáo viên chỉ mất không đầy ba phút để hoàn tất những câu hỏi. Giọng hát của nàng Nấm khủng khiếp đến nỗi Cà Tím và Đậu Phụ phải đeo nút chặn tai để ngăn bớt tiếng hát của nàng. Khi cô liên hệ với bạn đầu tiên, cô nhận được câu trả lời: Chương trình đặc biệt dành cho học sinh nước ngoài được thiết kế rất tốt.
Họ hy vọng rằng mình sẽ tìm được những gợi ý có ích về phương pháp cải thiện để lần biểu diễn sau mọi người sẽ quay lại xem. Mỗi giả thuyết là một điều dự đoán. Bước 2: Xác định khoảng cách giữa mục tiêu và tình trạng hiện tại