- Chẳng lẽ chúng cũng nối gót sự nghèo khổ của cha chúng sao? Chúng cần có nhiều tiền để sống tốt hơn. Ông Arkad âu yếm đặt bàn tay của mình lên đầu Nomasir và nói: Nếu không, tôi sẽ luôn sống trong tâm trạng khổ sở, dằn vặt.
Thật đáng thương thay cho những con người sống kiếp đọa đày đó, Kobbi ạ! Họ vẫn nghèo đói, vất vả và lam lũ, có khi suốt cả cuộc đời vẫn không thoát khỏi cuộc sống cơ cực đó. Anh chàng cướp biển nổi khùng lên và chửi bới họ thẳng thừng.
Nhiều cánh tay giơ lên trong đó có cả vị thương gia vừa nói kia. Rất nhanh sau đó, Megiddo đi theo và mất hút cùng với ông chủ mới của mình. Và tôi cũng ý thức được rằng, cho dù có khí giới hay phương tiện để trốn, chưa chắc tôi thoát khỏi sự truy lùng của họ.
- Bây giờ, điều cần thiết nhất là cậu phải nỗ lực kiếm nhiều tiền hơn để tiêu xài cho thỏa thích. Tuy nhiên, người chủ đoàn lữ hành này là một gã chuyên đi lừa gạt tiền bạc của người khác. Theo tôi, đây là cách tối ưu nhất trong khả năng hiện thời của các bạn nhằm bảo đảm cuộc sống trong tương lai của mỗi người.
Và rồi, tôi bị cuốn hút vào những cái áo choàng đẹp, sang trọng ở ngoài chợ nên đã bỏ tiền ra mua hai cái cho tôi và vợ tôi. Chúng ta phải làm gì bây giờ? Tại sao chúng ta không thể chia sẻ sự may mắn, sự giàu có với những người đang sở hữu nhiều vàng bạc nhỉ? Tôi mua dê, cừu rồi xẻ thịt đem ra chợ bán, còn da thì bán cho những người làm giày dép.
Tôi bắt đầu tạo lập sự nghiệp của mình bằng hai bàn tay trắng. Tôi sẽ kể cho anh nghe để anh nhận rõ việc cho vay mượn không thuần túy là việc chuyển vàng từ tay người này sang người khác. Chẳng bao lâu tôi đã thành công.
Bất chợt, tôi nhìn thấy một điều kỳ lạ xảy ra trước mắt. Họ đang trên đường đi lấy nước để tưới cho khu vườn treo độc đáo và lộng lẫy của quốc vương. - Bí quyết để kiếm ra nhiều tiền của ông nội cháu là gì hở ông?
- Có lẽ họ có một bí quyết nào đó mà chúng ta chưa biết được. Sự phát triển của cả thành phố rộng lớn này đều chỉ do bàn tay con người vun đắp. – Rodan thừa nhận –Araman chỉ có thể giúp tôi làm những công việc trong cửa hàng rèn giáo mác mà thôi.
Đó là những nô lệ của nhà vua. - Tôi ư? Hiện tại tôi đang làm đồ tể. Nghe giọng trầm tĩnh của Sharru Nada, Hadan Arad Gula im lặng, nhưng không hẳn là đã tin vào điều ông vừa nói.
- Thời gian trôi qua rất nhanh và chúng tôi cũng không còn trẻ nữa, nhưng chúng tôi chưa tạo dựng được gì cho cuộc sống của mình cả. Nhưng vốn là người thận trọng, ông cần cân nhắc, xem xét mọi khả năng có thể xảy ra trước khi thực hiện nó. Ngày nay, trên vùng đất này, thỉnh thoảng chúng ta gặp những nhóm dân du mục Ả Rập cố gắng duy trì cuộc sống khổ cực của mình một cách khó khăn nhờ vào việc chăn nuôi những bầy gia súc nhỏ.