Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác. Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ.
Cá với bác gái xem đội nào thắng. Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia. Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp.
Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến.
Không, cháu không phản đối, con không phản đối. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị. Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết.
Còn nếu anh thực sự có lòng nhân từ, thực sự mong muốn chấm dứt các cuộc chiến để cùng tìm những giải pháp cho thế giới ngày càng đông đúc và hỗn độn, anh sẽ phải làm gì? Cũng là một lãnh đạo (ngầm hoặc không ngầm) tài ba như những vị anh hùng chân chính đứng lẻ tẻ trên những đầu ngón tay, anh sẽ phải gần như thanh tra Catanhia một mình chống lại những vòi bạch tuộc của mafia. Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy. Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát.
Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình. Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia.
Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu. Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con. Điều khiển trẻ em bằng các trò chơi, công cụ hiện đại.
Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây. Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết. Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả.
Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn. Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng. Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh?
Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không. Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Là khờ khạo, nông nổi; là chín chắn, thâm sâu.