Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó.
Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi. Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba. Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt.
Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó. Cái bút này vỏ kín như bưng. Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ.
Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu. Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất. Gặp ở rất nhiều nơi.
Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa. Có điều, con đường thì khác.
Một con lươn thì chính xác hơn. Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh. Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được.
Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối. Cháu bác bảo: Thế thì để bác trai hút thì cháu được bỏ học í gì ạ. Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ.
Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối. Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được.
Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê. Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng. Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo.
Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn.