Mấy năm nay đã có nhiều trại cắm ở chỗ này. Con chẳng mong được trông cảnh xa xa. Mà đại đa số những bệnh nhân đó đều có thể khoẻ mạnh, đi đứng như thường, ngay từ hôm nay, sống một đời sung sướng, hay hơn nữa, một đời hữu ích nếu họ chịu nghe lời Chúa Giê-Su dạy: "Con đừng lo cho ngày mai", hoặc lời khuyên của Wiliam Osler: "Chia đời sống thành từng ngăn, cách biệt hẳn nhau, mỗi ngăn là một ngày".
Khi nó trống rỗng thì tạo hoá cho một cái gì ùa vào trong đó liền. Ông chiến đấu với những tật của ông theo cách đó trên hai năm trời, không bỏ một tuần nào hết. Tôi có thể nhắm mắt lại mà vẫn thấy hai bà ngồi trước lò sưởi, trong trại ruộng của dì.
Viên y sĩ nhà nước đến khám nghiệm tử thi, tuyên bố ông đứt mạch máu vì "thịnh nộ". Hoàn toàn là thuyết pháp. Tất cả những chứng đó đều là anh em chú bác với nhau, anh em chú bác ruột".
Nhưng tôi lại quá lố, hoá mất cả tự nhiên. Khách đã tới cửa rồi, không sao thay kịp nữa. ! "Trời! Lúc đó tôi mới sợ làm sao! Tôi run lên.
Bấy giờ chúng tôi hết thảy 88 người ở trong chiếc tiềm thuỷ đĩnh Baya SS. Những ảnh hưởng của ưu tư tai hại cho tinh thần, cơ thể ra sao? Nhưng mỗi vấn để đưa ra, phải quyết định rồi mới qua vấn đề khác.
Không phải tôi thích nghe họ đâu. Chúng ta chỉ chắc chắn một điều là ta đang sống trong hiện tại. Má tôi và nhà tôi qua đời, các con tôi đi ở riêng, để lại trong đời tôi một lỗ trống mà tôi đã lấp được nhờ công việc ấy".
Miệng chị rộng, răng chị vẩu. Một người học trò của tôi là cô Ira Sandner, vì chứng mất ngủ kinh niên mà suýt tự tử. Như vậy tôi dần dần tập cho họ chú ý tới người.
Bàn giấy của ông cũng vậy, ông mở hộc tủ ra để bác sĩ thấy không có công việc nào bỏ dở và nói: "Trước đây sáu tuần, tôi có ba bàn giấy đặt tại hai phòng. Ngày hôm nay tôi sung sướng. Bạn có thể nói rằng trường hợp của bạn khác, làm sao áp dụng được những cách kia.
Như đã nói ở trên, tôi đã đóng cửa phòng luật, còn lấy đâu thân chủ nữa. Đàn ông hay đàn bà đều có cơ hội làm ăn hết. Ai đáng trách trong đó? Mấy đứa con ư? Đã đành; nhưng người mẹ chúng còn đáng trách hơn.
Bà nói với tôi: "Tôi tuy làm bếp giỏi, nhưng hồi chúng tôi ở Georgie, luôn luôn nhà có một người ở, và chưa bao giờ tôi làm trên 12 cái bánh ba tê [40] nhỏ. Chẳng hạn, tôi nhớ lần chúng tôi lái xe từ Albuquerque ở New Mexico tới Carlsbad. Còn Einstein, nhà tư tưởng sâu sắc nhất đương thời, thì thú rằng những kết luận của ông 100 lần có 99 lần sai!