Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn. Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi.
Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát. Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình. Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây.
Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế. Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau.
Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn. Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa.
Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng. Nhất là một khuôn mặt cũ. Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu.
Sáng được bác cho ngủ bù. Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi. Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào.
Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi. Chứ không phải hắn leo lên giời. Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ.
Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn. Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa.
Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại. Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ. Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác.
Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc. Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen.