Tôi làm độc giả cho tôi. Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác. Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước.
Có ai mất xe lại thế không. Nếu bạn là một nhà phát minh, làm ơn chế tạo một thứ gì đó rẻ tiền có thể bịt tai tránh những âm thanh cơ bản mà tôi đã nêu. Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được.
Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán. Con người muốn mau lành bệnh cũng thế. Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra.
Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc. Tôi thôi xúc động rồi. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết.
Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia. Chẳng ai thua thiệt cả.
Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm. Mẹ, tôi và một người quen. Để sống cho xong đời.
Trên con đường bị truy sát, anh ta đã rắc kịp những hạt mầm máu của mình xuống những mảnh đất khô cằn. Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi. Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường.
Lúc đó, bạn sẽ không hứa hoặc phải thất hứa. Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại. Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra.
Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau. Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung.
Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết. Mà tôi đã làm gì có những cái đó.