Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận. Họ ngắm nhau hồi lâu. Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu.
Mất chứ không phải biến mất. Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ. Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần.
Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm. Thế có phải đỡ cho cả hai không. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.
Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó. Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc. Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người.
Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường. (Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ. Để chờ một sự thật tươi đẹp.
Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản. Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc. Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai.
Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện. Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị.
Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết. Sự tranh luận lấy cơ sở phân định thắng thua là tuổi tác và thứ bậc. Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm.
Bật dậy ngay là tỉnh thôi. Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng. Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau.
Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả. Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ.