Nhưng cho bạn nghỉ tí đã. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng.
21 tuổi thì còn phải đến trường. Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều. Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực.
Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh. Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.
Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình.
Khi bạn rời bàn, bỏ bút. Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất. Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá.
Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng. Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được. Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng.
Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt. Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa. Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác.
Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát. Và lại thấy quyển sách bị xé. Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên.
Ngại nói là ta mất xe. Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả. Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta.
Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục. Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo. Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy.