Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng. Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ. Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai.
Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh. Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm.
Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Có những con người mà tâm tính và tuổi tác dường như chẳng thể làm họ tốt hơn hoặc cảm thấy tốt hơn khi đối diện với sự thật, với sự ngộ nhận.
Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy. Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi. Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác.
Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy. Ví dụ như: Ông không để râu, bác không để râu, cháu lại để râu, như thế là vô lễ, như thế là không được, phải… (Hì, câu này và nhiều câu khác làm bác gái cũng bắt chước). Mà đời người thì có mấy đâu.
Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên. Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không. Còn bình thường thì họ rất dễ ăn dễ ngủ.
Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học. Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò. Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu.
Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Dừng lại vẫn là chơi. Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó.
Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ. Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình. Hay bạn đang tự đày ải mình bằng những thứ chưa bán được.
Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn. Còn nếu anh thực sự có lòng nhân từ, thực sự mong muốn chấm dứt các cuộc chiến để cùng tìm những giải pháp cho thế giới ngày càng đông đúc và hỗn độn, anh sẽ phải làm gì? Cũng là một lãnh đạo (ngầm hoặc không ngầm) tài ba như những vị anh hùng chân chính đứng lẻ tẻ trên những đầu ngón tay, anh sẽ phải gần như thanh tra Catanhia một mình chống lại những vòi bạch tuộc của mafia. Lúc thấy xe của các chú, tôi đã định đi ngay.