Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động. Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ. Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.
- Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau? Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ. Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì.
Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Nhưng chờ đến bao giờ. Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn.
Mà tôi chỉ cần những người biết điều. Còn quá nhiều điều để viết. Chuyển sang máy mát xa.
Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được. Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ.
Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Tôi muốn thi xong được để yên. Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé.
Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra. Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?.
Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Tôi lại dẫn ông anh đi.
Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. Từng trang, từng trang… Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế?
Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch. Cháu nó đang bị đau cơ. Cái chính là tự mình phải làm chủ mình.