Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được.
Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử. Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành.
Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra. Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái.
Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng. Nên không ai có lỗi. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên.
Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình.
Cuộc đấu tranh mà một bên là những người ban phát, phán xét. Tôi làm trong năm phút. Để nấu cơm cho anh ăn.
Vứt béng cái chuyện này đi. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật. Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi.
Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia. Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác. Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm.
Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó. Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình. Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào.
Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác. Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường.