Một lời khuyên chí lý! Tự nhiên bao giờ cũng giúp ta tự tin và thoải mái, có vậy mới nói năng trôi chảy, không ấp úng ngượng nghịu. Vì thế phải chuẩn bị trước một chương trình càng cụ thể càng tốt. Ngay lúc đó thì chàng trai MC thứ nhất đuổi kịp tôi và đập cửa xe rầm rầm.
Khi đã vượt qua được nỗi sợ cái micro, tôi tự yêu cầu mình phải làm được hai việc: Ồ, đúng rồi, quả bóng! Năm thành phố nào có tỉ lệ phạm pháp nhiều nhất nước Mỹ? Cũng chính là New York, Chicago, Los Angeles, Las Vegas và Miami.
Thang máy lại ngừng hoạt động, nên không thể nhờ sự trợ giúp của những người bên dưới. Tôi là người phát biểu sau cùng. Chúng ta hãy thử tìm hiểu hai câu chuyện thú vị dưới đây của họ:
Tôi đã được nghe kể một câu chuyện thú vị ở Washington về tổng thống Calvin Coolidge. Tức là bạn hãy để người ta nói về bản thân và thành tựu của họ. Ngay khi Jeanette MacDonald đứng lên hát ca khúc đầu tiên thì bỗng nhiên người ta nghe thấy tiếng cười khằng khặc của Benny.
Đừng nghĩ rằng việc nêu ra một câu hỏi thông minh là đủ, còn phải lắng nghe câu trả lời của họ và sau đó biểu lộ thái độ lại ngay. Đó là điều quan trọng nhất khi bạn nói trước công chúng. Bạn có thể tưởng tượng các thính giả của tôi đã cười nghiêng ngửa thế nào.
Cách nói của Louis Nizer là cách xây dựng những sự kiện thành một chuỗi, và tạo những tình huống kịch tính có thể xảy ra. Tôi đã chọn được cách thích hợp để nói về Bob. Sam kể cho khán giả nghe về một thời niên thiếu cơ cực, về người cha nghiêm khắc luôn muốn anh trở thành một thầy giáo.
Anh dẫn chương trình. Và đây là một kỹ năng mà tôi không hề đánh giá thấp. Trong xã hội có vô vàn những tình huống giao tiếp.
Tôi chỉ muốn nói cho anh biết điều này: Con trai tôi đã rất mến mộ anh. Các bạn có biết vì sao không? Vì bài hát này hơi thảm thiết…? Bởi nếu không có sự hưởng ứng từ đối phương thì dù cố gắng cuộc trò chuyện cũng chẳng đi đến đâu cả.
Tôi thích được nói điều đó với tất cả mọi người. Cuomo cha đã nói cho tôi biết lý do vì sao. Vậy tại sao chúng ta lại để phát ra những từ này? Chúng giống như cây nạng mà bạn phải dựa vào vì sợ mình đi khập khiễng.
Cũng từ đó tôi phát hiện ra nỗi đam mê được nói của mình và quyết định đi theo con đường này. Có thể chúng ta không phải là những nhà lãnh đạo thế giới, có thể bài nói của chúng ta không liên quan đến chiến tranh hay hòa bình, hay vận mệnh của dân tộc. Quả là một con người có tật nhưng có tài, biết vượt lên số phận, biết chiến đấu và chiến thắng.