Bà Speer nói: "Hồi ấy tôi sung sướng nhất trong đời tôi. Chính những thượng cấp của ông sống sung sướng ở Washington lại phát điên, vì Peary đã nỗi danh vang lừng trong nước. Nhưng tôi không biện vào bảng thống kê một số bảo đảm đáng giá 750.
Mỗi tháng ông đọc lại một lần tất cả các giao kèo của công ty. Ông Bernard Shaw có lý. Thành thử không ai chế nhạo tôi nữa mà cảm tạ tôi.
"Ít lâu sau ngày được giải ngũ, tôi tự lập cơ nghiệp. Hai mươi năm trước, tôi đóng cửa phòng luật của tôi để làm đại lý cho một công ty bán sách luật. Bạn lặp đi lặp lại câu đó thiệt chậm trong 1 phút.
Tôi biết nhiều người nhờ quên mình mà tìm thấy sức khoẻ và hoan hỉ. Nhưng chị John để ý nhảy lên la: "Anh John phải có ý tứ chứ! Anh không biết cắt thịt rồi!". Bà có vẻ trách bạn sao lại sung sướng trước mặt bà.
Vì chúng tôi tuần tự theo một con đường hợp lý để tới một kết quả hữu lý. Có phải chỉ vì nó kéo ta qua khỏi một đám sương mù mà trong đó ta đang dò dẫm? Nó đặt chân ta trên một khu đất vững chắc. Bất kỳ một luật sư hay một chủ ngân hàng nào cũng có thể kể hàng chục gia đình, trong đó chồng ki cóp suốt đời, hy sinh mọi thứ, không dám ăn, mặc, để tiền lại cho vợ goá, con côi mà rồi gia tài tán tận.
Cháu hỏi: "Má, sao kỳ vậy má? Mới dậy lúc nãy, sao bây giờ lại vội ngủ?". Lòng tự ngờ vực sẽ tạo ra nhiều nỗi ngờ vực khác. Khi một người mắc chứng bệnh u uất, muốn gì đều được như ý, thì còn trách móc gì ai nữa? Còn thù oán gì nữa mà mong tự tử để tự trả thù? Tôi nói với họ: "Nếu ông muốn đi coi hát hay muốn đi chơi, cứ đi.
Vậy sao không rán thích nó đi". Tôi cốt hỏi như vậy để họ khỏi ngó vào bộ áo tồi của tôi mà. Vậy đừng tàn phá nó bằng cách chuốc lấy lo phiền".
Dù bạn có khon ngoan đến bực nào cũng không chèo kéo được định mạng để nhờ xoá bỏ hộ nửa giòng. Cô Helen Jepson mách với tôi rằng cô thường được thấy đào Galli-Curci, trước khi ra sân khâu, ngồi nghỉ trong một cái ghế bành. Gặp kẻ biển lận thì đừng ngại trả tiền công họ, để họ chỉ bảo, Nửa giờ công có là bao!
Xem đấy bạn thấy rằng Chúa Giê Su, khi dạy "ta hãy yêu kẻ thù của ta", không những đã vạch ra cho những kẻ theo đạo Ngài một con đường tinh thần, đồng thời lại đã dạy họ một bài học về cách giữ gìn sức khõe mà khoa học trong thế kỳ hai mươi này cũng phải công nhận là đúng. Bác sĩ Nathaniel Kleitmar, giáo sư ở Đại học đường Chicago, đã nghiên cứu nhiều hơn ai hết về sự ngủ, và nhờ vậy đã nổi danh khắp thế giới. Quân đội của đại tướng Lee ở trong đồn, đói, rách, bị đánh bại.
Tại đó tôi trồng vài chục gốc cây. Chắc bạn tự nhủ: "Anh chàng Carrnegie này muốn truyền bá đạo Cơ Đốc Khoa học đây". Phải đợi 23 thế kỷ sau, y học mới chịu xác nhận sự quan trọng ấy.